Link nghe audio + book miễn phí: http://vnaudiobook.com/audio-books-Phai-lay-nguoi-nhu-anh-438.html
Tác giả: Trần Thu Trang
Nhà xuất bản: Văn hóa
"Trái tim em có một giấc mơ
Em vẫn nghĩ rằng lấy chồng phải lấy người như anh
Đêm đêm ngước nhìn trăng, mơ có anh bên cạnh
Hoa trên mặt đất nở vì ai, uyên ương dưới nước thành đôi vì ai
Thả chiếc khăn tay theo gió bay đến bên anh".
Giới thiệu nội dung:
Phải lấy người như anh
Tắc đường. Dòng xe dồn thành một búi ở nút giao thông, nhích từng mươi
phân một. Ngày nghỉ nên vẻ mặt của những nạn nhân cũng đỡ cau có hơn một
chút. Vân lần tay vào túi quần jeans kéo chiếc điện thoại ra. Chưa kịp
mở khoá bàn phím, nàng đã bị những người phía sau giục giã. “Đi đi chứ!”
“Nhanh nhanh lên tí nào!” Hàng loạt giọng nói ẩn chứa sự sốt ruột. Tặc
lưỡi, nhét điện thoại trở lại túi quần, nàng nhích lên một chút cho vừa
lòng đám đông. Thôi thì kệ con bạn nàng chờ vêu mặt ngoài đường vậy.
Mười phút sau, nhờ sự tích cực của mấy ông cảnh sát giao thông với đám
thanh niên xung kích, đám kẹt xe đã biến mất. Nút giao thông thoáng
đãng, cứ y như chưa từng biết tới ùn tắc bao giờ. Vân tăng ga phóng
thẳng trên con đường ven công viên, gió mát lạnh đem hơi thu ùa vào mặt.
Dù hôm nay trời rất đẹp, nàng cũng không dám đem “tình yêu mini mới
cưới” ra bát phố mà quyết định cưỡi chiếc 82 cũ. Quả nhiên nàng quyết
không lầm. Nếu để “tình yêu mini” đang trong kỳ trăng mật của nàng mắc
trong đám tắc đường, không khéo nàng đã khóc ròng vì xót xa với những
vệt xước sơn rồi. Mà có khi nàng lại góp phần gây ra ách tắc vì “tình
yêu” nghẹn ngào đứng khựng giữa đường cũng nên.
Quán café vỉa hè yêu quý của nàng đây rồi. Vẫn gốc cây bàng với cái bệ
xi măng ố vàng vết đáy cốc, vẫn đám khách lố nhố ngồi đọc báo trên những
chiếc ghế nhựa xanh đỏ và những đốm nắng rung rinh trên mái hiên nhà
cổ. Con bé đang ngồi bó gối nhìn ngơ ngáo kia rồi, chắc là nó bực nàng
lắm, vì xưa nay nó rất đúng giờ mà. Nàng dựng xe, không thèm khoá cổ,
chạy ào về phía bạn:
- Chủ nhật mà vẫn tắc đường. Đến là bực! Xin lỗi mày.
- Không sao. Tao không bận gì, ngồi đây ngắm đường phố cũng vui.
Con bé mỉm cười nhẹ nhàng, nàng thích cái kiểu nói từ tốn và điệu bộ
thanh nhã của nó. Nó tên là Hoài Đan, con gái Hà Nội chính cống chứ
không phải Hà Nội nhảy dù như nàng. Nó kém nàng hai tuổi nhưng nàng lại
cùng khoá với nó ở trường đại học, do nàng đã vào chậm một năm vì thi
trượt, lại bị ngừng thêm một năm vì mấy việc lộn xộn học phí. Nó học
giỏi hơn nàng nhiều lắm, và cũng ngoan ngoãn hơn nhiều. Mãi đến khi sắp
ra trường mới có mối tình đầu nhưng thật không may là lại yêu nhầm
người…

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét